Trong một chương trình radio mang tên “Nẻo về
của trái tim”, một cô gái mù đã
gửi cho những người làm chương trình câu chuyện của mình.
Mong muốn của cô là
được chia
sẻ niềm
hạnh phúc mà mình đang
có và gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới một người.
----
Tôi là một kiến
trúc sư vui vẻ, hoạt bát. Cách đây
một năm,
tôi là người vợ hạnh phúc nhất.
Khi thức dậy cùng người mình yêu vào mỗi sáng, chúng tôi thường cùng nhau
thưởng thức một tách trà trong không gian yên tĩnh
đầu ngày.
Chúng tôi xây dựng cho mình một thói quen: sẽ luôn cố gắng chia sẻ với
nhau những suy tư và cảm nhận chân thật nhất của mỗi người để
gìn giữ hạnh phúc.
Cuộc sống của chúng tôi êm đềm
trôi qua cho tới một ngày. Trên đường
từ bến xe
buýt vào tới công ty, tôi thấy mọi thứ như nhòa đi
trước mắt, chỉ còn lại những tiếng
còi xe inh ỏi. Rồi tôi lập tức được
đưa vào bệnh
viện. Ngày hôm đó,
tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng cảm giác khi nghe câu kết
luận của bác sĩ:
“Đây là một
căn bệnh
thoái hóa nên chúng tôi cũng
không thể giúp được
gì”.
Bác sĩ còn
giải thích rất nhiều
điều
nữa, nhưng trong đầu
tôi chỉ còn đọng
lại duy nhất câu nói: “Cô sẽ sớm bị mù”.
Tôi không biết
các bạn sẽ cảm thấy ra sao khi đối
diện với sự thật này. Còn tôi, tôi đã
đầu hàng
một cách hèn nhát. Tôi khóc, tôi cáu bẳn thậm chí nhiều
lần gắt gỏng, đặc
biệt khi chỉ có tôi và anh, trong căn nhà
hạnh phúc của chúng tôi.
Tôi
đã rất sợ,
sợ bị rơi vào bóng tối, sợ phải làm một người mù và sợ nhất rằng tình yêu của anh dành cho tôi cũng
sẽ không còn.
Tôi không còn dùng trà vào mỗi buổi sáng với chồng nữa. Bởi tôi muốn tất
cả phải chịu trách nhiệm về
căn bệnh
của mình, đặc
biệt là chồng tôi.
Trước sự thay
đổi chóng
mặt của vợ, chồng tôi không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát và chịu đựng
những cơn nóng giận vô cớ. Hơn thế
anh giúp tôi làm mọi công việc nhà bất chấp sự phản đổi
đầy ngang
bướng của tôi.
Thời gian đó,
ông chủ vẫn sắp xếp
cho tôi một công việc nhỏ trong văn
phòng. Nhờ đó,
tôi có thể được ra
ngoài vào mỗi sáng. Được
đi làm
đã trở thành
niềm hạnh
phúc nhất của tôi khi ấy. Công việc cho tôi cảm giác tôi không phải là người thừa, tôi
được chứng
minh sự mạnh mẽ của mình và thỏa mãn cái tôi đang
bị tổn thương ghê gớm.
Tôi quyết
định vẫn
đi xe buýt
tới công ty như tôi luôn làm trước đây.
Tôi biết
mình đã
rất quen với con đường
và tôi cũng
đã dần thành
thục việc sử dụng cây gậy cho người mù.
Chồng tôi
đề
nghị, hãy để
anh đưa
tôi đi làm
mỗi sáng và trở về
đón tôi mỗi
buổi chiều.
Nhưng tôi từ chối, tôi không muốn anh phải vất vả như vậy, bởi nơi chúng
tôi làm việc cách nhau rất xa.
Chồng tôi không phản
đối, anh
chỉ nói: “Hãy cẩn thận khi qua đường
nhé, ngã ba đó
khiến anh
lo lắng hơn cả”.
Tôi giữ im lặng trước lời dặn dò của anh.
Mọi chuyện sau
đó diễn ra
suôn sẻ ngoài mong đợi
của tôi. Có lẽ sư lo lắng của tôi và chồng đều
là thái quá. Khi dừng đèn
đỏ ở ngã
ba đầu tiên,
tôi nhớ lại lời của chồng và bắt đầu
cảm thấy sợ. Ngay lúc ấy có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
“Cô ơi, cô có thể dẫn cháu qua đường
không?”
Tôi quá đỗi
ngạc nhiên với câu hỏi của cậu bé, hình như cậu bé không biết
tôi bị mù.
“Cháu à, cô xin lỗi, nhưng cô sẽ không bảo đảm
an toàn được
cho cháu vì cô không nhìn thấy…” Tôi chưa kịp nói hết
câu thì cậu bé chen vào.
“Cháu biết
cô bị mù, cháu xin lỗi ý cháu là cô không nhìn thấy, nhưng không sao..
Cô là người cao lớn, những người lái xe sẽ nhìn thấy cô, họ sẽ tránh
chúng ta. Còn cháu sẽ dắt cô qua
đường, cháu
sẽ làm đôi
mắt cho cô ở ngã ba này nhé.”
Trước lời nói ngây thơ của cậu bé, tôi thấy mũi
mình cay cay. Chuyển gậy dò đường
sang tay phải, tôi chìa bàn tay còn lại để
nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó.
Cậu bé nắm tay tôi thật chặt. Cái siết
tay của cậu khiến
tôi có thêm rất nhiều
tự tin.
Hóa ra tôi vẫn còn có ích, vẫn có thể giúp đỡ
một ai đó
chứ không hoàn toàn là “đồ
vô dụng” như tôi luôn nghĩ
về mình
sau khi không còn nhìn thấy. Bên trong tôi bất giác thấy lại được
niềm vui.
Cậu bé quả là một người dẫn đường
tài tình, chúng tôi đã
qua đường
an toàn và dường như không làm một người lái xe nào nổi giận. Khi chia tay ở ngã ba, cậu bé nói:
“Cháu hy vọng mai cô sẽ lại ở đây
nữa, vì sáng nào cháu cũng
phải đi
qua ngã ba này để
đến
trường. Cảm ơn cô nhiều
nhé. Giờ cháu đi
học đây.”
Cậu bé chào tôi và chạy đi
nhanh như một cơn gió. Trước khi đi,
cậu bé quay lại, nói thật to:
“Hẹn cô ngày mai nhé, cháu sẽ chờ cô đấy”.
Cậu bé khiến
nụ cười trở về
trên môi tôi, đôi
má tôi cũng
ửng hồng.
Một cảm giác ấm áp khiến
những căng
thẳng bao ngày qua tan mất. Có lẽ ai đó
nhìn thấy tôi lúc ấy sẽ phải thắc mắc: Cô gái mù ấy sao lại cười rạng rỡ thế?
Không để
tôi thất vọng, ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, cậu bé vẫn xuất hiện và chúng tôi
đã trở thành
đôi bạn “chinh
phục ngã ba” từ đó.
Đôi
lúc chúng tôi còn nán lại nói chuyện với nhau. Tôi đã
biết cậu
bé thiên thần ấy (chí ít là với tôi) tên là Jimmy. Jimmy nhỏ người, mặt nhiều
tàn nhang, tóc màu hung và có một cái mũi
hơi kì lạ. Đó
là dáng vẻ mà cậu bé tả về
mình cho tôi nghe.
Nhờ Jimmy bé nhỏ, tôi dần lấy lại niềm
vui trong cuộc sống của mình. Tôi cũng
đã có thể
đối
đãi dịu dàng
trở lại với chồng, không còn nặng nề
với anh nữa. Nhưng cảm giác muốn mở lòng để
chia sẻ với chồng vẫn chưa trở về.
Niềm vui
của tôi chỉ kéo dài được
một tháng.
Sáng hôm
đó, khi ở
ngã ba tôi không thấy Jimmy, cậu bé đến
muộn chăng?
Tôi chợt hiểu ra rằng hình như những đứa
trẻ đã kết
thúc năm
học và Jimmy sẽ không đến
trường ngày hôm nay.
Tôi chưa biết
làm thế
nào để qua
đường khi
không có người hoa tiêu nhỏ bé, tiếng
lanh lảnh quen thuộc vang lên: “Cô James chờ cháu.”
“Cháu đấy
à, cô mừng quá, cô cứ nghĩ
là cháu sẽ không đến”.
“Cháu không thể để
cô một mình qua đường
được.
Đó là lời
hứa danh dự. Nhưng cháu sắp theo bố mẹ về
quê với ông bà rồi. Cô biết
mà, trường học đã
nghỉ hè và hôm nay là ngày cuối cùng cháu ở đây”.
Tôi cảm thấy lo lắng và hơi buồn, nhưng cố trấn tĩnh.
Tôi hỏi Jimmy về
“lời hứa danh dự” của cậu bé, điều
khiến tôi
cảm thấy rất tò mò.
“Cháu đã
hứa với một người. Nhưng chú ấy không cho cháu nói điều
này với cô.”
Chúng tôi cùng nhau băng
qua đường
trong im lặng. Nhưng khi tới nơi, cậu bé níu tay tôi lại, hỏi rằng tôi có thể
đi với cậu bé một
chút không? Tôi đồng
ý và chúng tôi thả bộ cùng nhau trong một công viên gần đó.
Hóa ra cậu bé muốn kể cho tôi nghe về
lời hứa danh dự của mình.
Ngày
đầu tiên
chúng tôi gặp nhau, đã
có một người đàn
ông nhờ cậu bé dắt một phụ nữ xinh đẹp
nhưng bị mù qua đường.
Người
đàn ông ấy
giải thích với cậu bé rằng, đó
là vợ chú. Cô ấy vừa bị mất đi
đôi mắt và
chú không thể yên tâm để cô
ấy một mình đi
qua con phố đông
đúc này.
Nhưng chú cũng
không thể tự tay dắt cô sang đường,
vì cô đang
đóng cửa
tâm hồn mình với chú.
Nước mắt tôi bắt đầu
rơi. Cậu bé tiếp
tục kể.
Cậu bé
đã
đồng ý giúp
người đàn
ông lạ mặt đó.
“Không chỉ một lần, cháu không biết
tại sao nhưng khi nghe chú ấy kể về
cô, cháu nhớ đến
cách bố cháu nói về
mẹ, đầy
yêu thương. Vì thế,
cháu đã
hỏi chú ấy có cần cháu giúp những ngày tiếp
theo không. Đôi
mắt của chú ấy lúc đấy
rạng rỡ như mắt cháu lúc được
đi chơi hay
ăn kem vậy”.
“Đó là lý
do vì sao sáng nào cháu cũng
ở đây chờ
cô?”
“Vâng, nhưng không chỉ chờ cô, cháu chờ cả chú ấy nữa. Chú ấy ngày nào
cũng
đi qua
đường với
chúng ta mà.
Chú chỉ lặng lẽ
đi cạnh cô,
cách cô một đoạn
để cô không
cảm thấy sự có mặt của chú ấy.
Chỉ khi cô cháu mình sang
đường an
toàn chú ấy mới đi
làm”. “Thật vậy sao?”.
Tôi không còn biết
nói gì hơn. “Cháu không định
nói chuyện này cho cô nghe. Nhưng ngày mai cháu đi
rồi. Cháu sợ cô sẽ thấy hoang mang vì không có cháu.
Thêm nữa cháu sợ cô vẫn giận chú”. “Vậy hôm nay chú ấy có
đi cùng chúng
ta không, Jimmy?”
Chồng tôi
đã
đứng
đó từ bao
giờ. Anh đã
lắng nghe câu chuyện của cô cháu tôi. Tôi không biết
khuôn mặt anh lúc ấy như thế
nào.. Chỉ biết
có một bàn tay to lớn, ấm áp và rất quen thuộc nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng dắt tôi
đi hết
quãng đường
từ công viên tới văn
phòng.
Sau ngày hôm ấy, tôi đồng
ý để chồng
chở đi làm,
và buổi chiều
tôi đi xe
buýt về,
anh đã nhờ
được một
người bạn trong công ty đưa
tôi ra bến
xe. Tôi còn được
biết, công
việc mà ông chủ sắp xếp
cho tôi chính là nhờ anh đã
tới gặp và thuyết
phục ông.
Đó là câu
chuyện tình yêu mà tôi muốn chia sẻ với các bạn.
Những ngày tháng vừa qua
đã khiến
tôi nhận ra rằng: Trong cuộc sống nhiều
đau khổ này,
tình yêu thực sự hiện hữu, và nó mang một sức mạnh chữa lành thật to lớn. Khi nghĩ
về sự nhẫn
nại của anh suốt thời gian cùng tôi và Jimmy sang đường,
khi cảm nhận được
rằng trái tim chan chứa thiện niệm của anh luôn nghĩ
cho cảm giác của tôi, nghĩ
đến
việc làm thế
nào để tôi
an toàn và hạnh phúc nhất, tôi mới hiểu ra thế
nào là thực sự yêu một ai đó..
Chia sẻ câu chuyện này cũng
là cách tôi muốn anh biết:
Từ tận
đáy
lòng, tôi biết
ơn tình thương và những điều
anh đã
dành cho tôi.
Và hơn thế,
anh và Jimmy bé nhỏ đã
cho tôi hiểu và học được
rằng yêu thương một người là dành cho người đó
sự bao dung, nhẫn nại và những điều
thiện lành nhất mỗi ngày.
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment